Viết bởi Theresa Nhật Lai Ngô vào Thứ Sáu, ngày 28 tháng 3 năm 2025,
Thứ Sáu tuần thứ 3 Mùa Chay
Những câu hỏi lạnh như băng
“Tại sao mẹ lại rời bỏ đất nước mình?”
Mẹ tôi thường phải nghe tôi hỏi câu hỏi này. Lúc đó, tôi không hỏi vì tò mò mà với lời buộc tội ngầm: "Giá như mẹ ở lại đó thì tốt hơn". Có lẽ mẹ tôi đã nhận thấy điều này.
“Dành cho con và anh trai con,” mẹ tôi trả lời liên tục rồi kể câu chuyện đầy kịch tính về hành trình bà di cư cùng chúng tôi từ quê hương Việt Nam.
Lúc đó là mùa đông năm 1993.
Mẹ tôi bế tôi, lúc đó tôi mới hai tuổi, trên tay. Em trai tôi chín tuổi và đi bên cạnh chúng tôi. Lúc này đang là ban đêm ở đâu đó tại Ba Lan. Một phụ nữ trẻ có hai đứa con nhỏ ở một đất nước xa lạ.
Bóng tối, lạnh như băng, không khí khô và gió thổi thấu xương.
Mẹ tôi lần lượt bước qua dòng nước lạnh giá sâu tới thắt lưng để băng qua sông. Trong thâm tâm, bà lo lắng cho mạng sống của chính mình, nhưng trên hết là mạng sống của hai con.
Tôi được nằm trong vòng tay cô ấy và nghỉ ngơi trong nơi trú ẩn an toàn đó. Lúc đó tôi còn quá nhỏ để nhớ.
Nhưng khi còn nhỏ, tôi không bao giờ có thể chịu đựng được câu chuyện này. Tôi đã chứng kiến những khó khăn của họ với nước Đức, ngôn ngữ và văn hóa. Sau đó là công việc chân tay vất vả, ngày này qua ngày khác. Tôi muốn cô ấy được hạnh phúc. Và rõ ràng là tôi phải chịu trách nhiệm cho sự bất hạnh của cô ấy.
Tôi thường phản ứng một cách thách thức:
“Tại sao anh lại phải chịu đựng đau khổ như thế vì em?” Tôi hỏi cô ấy. Và tuyệt vọng nói thêm: “Con không yêu cầu mẹ làm điều đó.”
Khi còn nhỏ, tôi không muốn chấp nhận sự hy sinh của mẹ nên đã đóng cửa lòng mình trước tình yêu của bà. Tôi không muốn thừa nhận rằng tôi chính là nguyên nhân khiến cô ấy đau khổ.
Mặt khác, nỗi đau sẽ còn lớn hơn khi chính đứa con của mình từ chối tình yêu thương và sự hy sinh mà người mẹ muốn dành cho mình.
Với mẹ và anh trai ở Việt Nam trước khi di cư
Đức Maria, mẹ thiên đàng của tôi, đã giúp tôi mở lòng đón nhận tình yêu của mẹ ruột tôi.
Và cả nỗi đau khổ đi kèm khi nhận được tình yêu thương của mẹ. Những hy sinh mà cô ấy đã thực hiện để tôi có thể sống.
Sự hy sinh nằm trong bản chất của người mẹ. Dành tất cả mọi thứ cho tôi.
Ngày nay, trái tim tôi rộng mở hơn với mẹ.
Và vì sự hy sinh to lớn của họ dành cho tôi.
Tất nhiên đó là một cách. Đôi khi vẫn là một con đường đau đớn.
Nhưng điều đó vẫn đáng giá. Cô ấy xứng đáng.
Tất cả những điều này đều là nhờ và thông qua Đức Mẹ Maria.
Giống như một đứa trẻ sơ sinh lao vào vòng tay che chở của bà với lòng tin tưởng vô hạn, hoàn toàn phụ thuộc vào ân sủng thiêng liêng chảy từ Chúa qua bà đến với con. Trong lòng mẹ, con được an toàn và bảo vệ. Bà hy sinh cả cuộc đời và dành cho con mọi thứ.
Ngay cả tài sản quý giá nhất của bà, đứa con trai yêu dấu.
Đơn giản vì bà là mẹ tôi.
Sự việc vốn dĩ là như vậy.
Nơi đẹp nhất trên trái đất là...
...trong lòng mẹ tôi
Maria,
Đức Mẹ Ban Ơn,
Mẹ của sự đau khổ,
Mẹ của lòng thương xót,
hãy xóa bỏ sự vô ơn của chúng con,
tất cả nỗi đau mà chúng con, những đứa trẻ, đã gây ra cho bà,
tất cả những giọt nước mắt bà đã rơi vì chúng con và
tất cả những bất hạnh mà chúng con đã trải qua, đặc biệt là trong mối quan hệ với mẹ ruột của chúng con,
hãy đặt nó vào lòng mẹ, vào trái tim Mẹ,
và biến đổi mọi sự và chúng con thành món quà đẹp lòng mẹ và Chúa Giêsu.
Xin mẹ cho chúng con trái tim mẹ để chúng con có thể bước vào dòng ân sủng chảy giữa Mẹ và Chúa Ba Ngôi Chí Thánh,
có thể đắm mình vào đó.
Với Thiên Chúa là Cha của bà,
với Chúa, Con của bà,
với Chúa là chú rể của bà, là Thánh Thần.
A-men.
Mẹ tôi có nhiều sữa trong thời gian cho con bú đến mức bà có thể cho trẻ em hàng xóm ăn.
Đó là cách tôi tưởng tượng về Maria. Nguồn sữa vô tận nuôi dưỡng và phát triển chúng ta. Chúng ta cũng có thể nếm được cùng một loại sữa mà Chúa Jesus, Đức Chúa Trời và Vua của chúng ta, đã nếm. Chúng ta tựa vào ngực Mẹ, vào trái tim Mẹ, nơi mà những dòng ân sủng không ngừng tuôn chảy từ Thiên Chúa qua Mẹ đến với chúng ta. Kính chào Đấng đầy ơn phúc, Chúa ở cùng bà. A-men.
Việt Nam, khoảng năm 1961: Mẹ ngồi trên đùi bà ngoại.
Việt Nam, khoảng năm 1985: Hai chị em gái, hai bà mẹ.
Bản dịch của Mẹ Yêu một bài hát Việt Nam
Sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc
Mẹ ru con yêu thương con tha thiết
Mong cho con luôn luôn ngoan hiền
giấc no say
Vì đàn con thơ ngây bao yêu dấu
Đã hy sinh cho con bao nhiêu tuổi đời
Mẹ đã bên con
Mẹ đã cho con lớn lên
Luôn bên con khuyên răn con nên người
Mẹ yêu thương con hơn yêu cuộc sống
Chúc tôi luôn yêu đời và hạnh phúc.
Tình thương cho con bao la biết mấy
Những đêm ôm con trong tay khóc ướt vai con
Mẹ có biết con yêu mẹ nhiều
Dù câm nín nhưng con thật lòng muốn nói
Ánh sao đêm cho con sáng soi là mẹ yêu
Khúc hát ru con trong giấc mơ là mẹ yêu
Em là chú chim đưa anh bay đi thật xa.
Mẹ sưởi ấm tâm hồn con, người mẹ yêu dấu của con.
Mẹ yêu dấu của con, mẹ đã dìu con vượt qua biết bao đau khổ.
Tiếng con kêu gọi tên suốt đời là mẹ yêu
Mẹ ơi, đừng rời xa con mãi mãi, mẹ yêu ơi.
Cảm ơn mẹ.
Không lẽ lại trở vào lòng mẹ để được sinh ra lần thứ hai sao?
Đức Giê-su đáp: Thật vậy, Ta bảo ông,
nếu một người chẳng sinh từ thiên thượng
thì không thể thấy Nước Đức Chúa Trời!
Ni-cô-đem thưa:
Người đã già làm sao được sinh ra một lần nữa?
Không lẽ lại trở vào lòng mẹ
để được sinh ra lần thứ hai sao?
Đức Giê-su đáp: Thật vậy, Ta bảo ông
nếu không nhờ nước và Thánh Linh mà sinh ra,
không một người nào được vào Nước Đức Chúa Trời!
Phần gì sanh ra bởi xác thịt là xác thịt,
phần gì sanh ra bởi Thánh Linh là Linh.
Đừng thấy lạ khi Ta bảo ông
cần phải được sinh lại từ thiên thượng.
Giăng 3:3-7